TỰ TẠI CHO CON TRẺ
Tác giả: Trần Huỳnh Tuyết Như
Ngày: 05-01-2019

Dưới bao áp lực đè nặng trên vai, đứa trẻ dường như quên mất cuộc đời của chính mình. Nó phải sống cho những khát khao của bố mẹ, viết tiếp những mơ ước dang dở vốn dĩ thuộc về đấng sinh thành. Những đứa trẻ này thật sự trở thành “của để dành”. Mỗi bước đi giữa thế giới này đều phụ thuộc vào người lớn. Cha mẹ quen dần với việc dắt tay con đi khắp thế gian. Họ không nhận ra rằng trách nhiệm sinh thành dưỡng dục khác hẳn với việc bao bọc, chở che đến mức gần như tuyệt đối con trẻ. Vô tình, chính các bậc làm cha mẹ “đóng kén” con cái mình, biến chúng trở thành những vật sở hữu đầy hi vọng của họ.
Hệ quả của việc này là bao tác hại trầm trọng về tinh thần, nhiều ẩn ức tâm lý khó giải bày của đại đa số thế hệ thanh thiếu niên, tức những đứa trẻ khi lớn lên. Đã có quá nhiều những câu chuyện đau lòng do thực trạng này tràn ngập trên khắp mặt báo. Lẽ nào, bản thân mỗi người chúng ta lại nhẫn tâm nhìn thấy con mình rơi vào tình trạng khủng hoảng như thế.
Kỳ thực, cha mẹ có thể trở thành bạn đường, nhưng không thể mãi mãi là người dẫn đường. Mỗi bản thể sinh mệnh trên đời đều có giá trị của riêng mình. Bi ai của cuộc đời này chỉ người dự phần mới có quyền định đoạt. Trẻ con được sinh ra với cuộc đời của chính nó. Trẻ sẽ là chính bản thân nó. Trẻ sẽ trở thành người mà nó muốn trở thành. Trẻ sẽ làm được tất cả mọi việc như nó hằng mong đợi. Giấc mơ của đứa trẻ dù viễn vông đến đâu rồi cũng thành hiện thực khi nó quyết tâm theo đuổi đến tận cùng.

